Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh


Phan_21

Chỉ nghe bên trong nói ~~ “Theo như lời gia phân phó, trong kinh thành đã bắt đầu phát động... Hoàng thượng nay đã hoàn toàn hoài nghi Trực Quận vương, lại thêm Thái tử và Bát a ca ở một bên châm ngòi thổi gió, Hoàng thượng càng thêm đại nộ, đã phát thánh chỉ... Nay... mất lòng vua... bị giam lỏng rồi.”

Chương 44: Chiến tranh lạnh

Hai chữ ‘giam lỏng’ vừa ra, Điềm Nhi ngoài cửa lập tức ngây ra như phỗng.

Cái gọi là “giam lỏng” tức là chỉ những người trong hoàng thất phạm vào tội lớn bị giam tại một nơi chỉ định, trừ bỏ ăn uống tiểu tiện ngày thường ra, không cho phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài, quả thực cũng không khác ngồi tù là mấy. Ngoài xét nhà cách tước ra, hình phạt này xem như là nghiêm trọng nhất.

Trong lòng nàng kinh sợ không thôi, không khỏi tiến về phía trước vài bước, muốn càng nghe rõ hơn. Không bao lâu, liền nghe bên trong vang lên thanh âm có chút khàn khàn của Dận Chân.

“Bảo Đái Đạc tạm thời đem người của chúng ta ẩn nấp, Hoàng a mã sẽ không dễ dàng tin là Dận Thì ra tay, còn cả mật thám bên Thái tử và lão Bát cũng lui đi hết, tuyệt đối không thể để cho bọn họ hoài nghi việc này có bóng dáng của phủ Ung vương.”

“Gia, yên tâm đi! Đái tiên sinh đã y như lời ngài nói rồi...” Liền nghe Tô Bồi Thịnh bên trong còn nói thêm: “Gia lần hành động này thật sự là lấy thân mạo hiểm, thuốc kia tuy có giải pháp, nhưng dùng rất tổn thương thân thể, nếu không được thông tri trước, nô tài cũng thật sự nghĩ ngài bị nhiễm dịch bệnh!”

Điềm Nhi chỉ cảm thấy đầu óc mình Oanh~ một tiếng, không còn suy nghĩ được gì, Tô Bồi Thịnh nói thế là có ý gì? Dận Chân hắn, Dận Chân hắn ——

Đại khái là quá mức khiếp sợ, cho nên không tự chủ được nàng thấp giọng bật thốt một tiếng.

Bên trong, sắc mặt Dận Chân lập tức trầm xuống, đôi mắt tối tăm nhanh như tia chớp quét về sau tấm bình phong. “Ai ở đó? Mau lăn ra đây cho gia.”

Một lát sau, một nữ tử y phục vàng nghệ thêu chạc cây chậm rãi đi ra, sắc mặt nàng trắng bệch, tràn đầy vẻ không thể tin, thân mình khẽ run run thoạt nhìn giống như một con thỏ con bị dồn bức đến bờ tuyệt vọng.

“Phúc tấn...” tiếng kinh hô của Tô Bồi Thịnh phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Dận Chân nhìn thê tử lảo đảo chực ngã, không cần suy nghĩ liền tiến lên muốn đỡ, không ngờ —

“Đừng đụng vào thiếp!” Điềm Nhi quát to một tiếng, vô số nước mắt cứ như vậy mà lăn xuống.

Hai tay Dận Chân vươn ra cứng đờ giữa không trung.

Chẳng biết lúc nào, Tô Bồi Thịnh đã không thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng họ.

Điềm Nhi nhìn thẳng vào hai mắt trượng phu, run run hỏi: “Hắn nói thật sao?”

Yết hầu Dận Chân hơi nhúc nhích.

“Cho nên không phải là bệnh dịch?”

Dận Chân né tránh ánh mắt chất vấn của thê tử.

Điềm Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng chỉ có vô số đau thương.

Những ngày lo lắng sợ hãi, những ngày thê lương bất lực, những ngày cả ngày lẫn đêm cầu khấn trời cao trượng phu có thể bình an vô sự, quả thực tất cả chỉ là trò cười hoang đường.

Nàng không muốn nhìn thấy hắn, không bao giờ muốn nữa, lảo đảo lui về phía sau vài bước, Điềm Nhi xoay người muốn chạy ra ngoài.

Dận Chân có dự cảm, nếu cứ để cho nàng chạy đi như vậy, sau này vợ chồng bọn họ sẽ không thể khôi phục lại như trước. Cho nên hắn mặc kệ nàng giãy dụa, cững rắn ôm nàng vào trong lòng, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Điềm Nhi, nàng nghe gia nói, không phải như nàng nghĩ...”

Không phải như vậy, vậy thì như thế nào!! Chẳng trách trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn lại hồi phục kỳ diệu như vậy, thì ra ngay từ đầu đây chỉ là một màn kịch thôi.

“Là Hứa thái y!” Điềm Nhi ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ hồng dấy lên tia phẫn nộ: “Ông ta chính là đồng mưu của chàng chứ gì.”

Dận Chân trầm mặc.

Điềm Nhi thấy thế liền biết mình đã đoán đúng, ngày đó ở trong lều, mỗi khi mình hỏi đến bệnh tình của Dận Chân với hai vị thái y, so với Vương thái y vắt hết óc, mặt đầy u sầu. Thì Hứa thái y thì lại có vẻ thoải mái hơn, mệt cho mình từng âm thầm oán hận ông ta quá vô tâm, thì ra người ta là đã sớm định trước rồi.

Dận Chân hắn tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy a!

“Chàng trăm phương ngàn kế bày ra vở kịch vui này, vì muốn lật đổ Trực Quận vương ư?” Điềm Nhi phảng phất như cho tới nay chưa hề nhận biết rõ nam nhân này, chặt chẽ chăm chú nhìn hắn, phu quân của nàng có thể nguội lạnh, có thể đầy dã tâm, nhưng không thể ti bỉ đến mức dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, đi hãm hại huynh đệ thủ túc của mình, huống chi còn có —

“Thập Ngũ a ca, phải chăng...”

“Không phải!” tay Dận Chân ghìm bên hông Điềm Nhi đột nhiên siết chặt, nói như đinh đóng cột: “Chuyện lão Thập Ngũ là ngoài ý muốn, không có liên quan đến gia.” Nhìn vẻ mặt thê tử không tin, trong lòng Dận Chân thoáng qua một tia bi thương, hắn là người làm việc từ trước đến nay sẽ không bận tâm đến cảm thụ của người khác, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại không hy vọng hình tượng của hắn trong mắt Điềm Nhi hạ xuống thành người “Lãnh huyết vô tình”.

“Gia giải thích cho nàng, có được không, hay là nàng thật sự nghĩ gia là một người lãnh khốc?”

Điềm Nhi đương nhiên không hy vọng Dận Chân là người như vậy. Nàng cắn bờ môi tái nhợt, thở sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, chàng nói đi.”

Dận Chân trầm ngâm, liền lời ít ý nhiều kể lại sự tình.

Điềm Nhi nghe xong trong lòng lại nh hãi vô cùng, nàng trợn to hai mắt, ấp a ấp úng nói: “Ý chàng là, người hạ dược là... Thái tử tự hạ dược mình?”

Dận Chân khẽ gật đầu: “Loại thuốc kia phát tác gần giống y như triệu chứng của dịch bệnh, cho dù là đại phu giỏi nhất cũng sẽ kết luận là dịch bệnh. Ngày ấy Thái tử sốt cao, ta qua thăm, loại thuốc kia được giấu trong lư hương, người hít vào liền trúng độc.” Chính là hắn thật không ngờ, Lão Thập Ngũ ngày đó vốn nên đi săn cùng Hoàng a mã, lại đột nhiên trở về, thế cho nên —

“Nhưng tại sao Thái tử lại muốn làm vậy?” Điềm Nhi kinh hô thành tiếng.

Dận Chân nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên tia trào phúng, đột nhiên nói một câu ‘trâu ngựa không liên quan’: “Hoàng a mã có ý định dụng binh dẹp loạn Chuẩn Cách Nhĩ* trong vòng ba năm rưỡi...”

(*Chuẩn Cách Nhĩ: là một kỳ thuộc địa cấp thị Ngạc Nhĩ Đa Tư (tức là thuộc địa của họ Ngạc Nhĩ Đa Tư), của khu tự trị Mông Cổ.)

Cho nên Thái tử mới nóng ruột a, Dận Chân lạnh lùng nghĩ, ngoại trừ mình và Trực Quận vương tương đương như hai viên đá dễ dàng cản đường nhất, thì hắn tuyệt không nghĩ ra còn ai mới là ngư ông chân chính nhất. (ngư ông đắc lợi)

“Như vậy giải dược thì sao? Chàng đã sớm chuẩn bị đúng không.” Cho dù đầy kinh hoàng với chân tướng này nhưng Điềm Nhi cũng không quên nguyên nhân nàng tức giận. Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói: “Cho dù là Thái tử ra tay, nhưng trước đó chàng cũng đã phát giác được, vậy mà cũng không né tránh, ngược lại còn thuận theo ý Thái tử, đúng không?”

Chẳng trách, mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, trông hắn có vẻ tâm sự nặng nề, sợ là lúc đó cũng đang suy tính thiệt hơn trong đó đi.

Đối với điểm này, Dận Chân cũng không phủ nhận. Có một số việc hắn cũng không nói rõ toàn bộ với Điềm Nhi, tỷ như, loại bí dược kia Thái tử lấy từ đâu, tỷ như Bát a ca Dận Tự sắm vai trò gì trong đó. Trong đó dính tới rất nhiều liên hệ, rất nhiều âm mưu quỷ kế, hắn không muốn cho Điềm Nhi biết.

“Dận Chân, rốt cuộc chàng có hiểu vì sao thiếp tức giận không?” Sau một lúc lâu, Điềm Nhi ngẩng đầu, ánh mắt rưng rưng hỏi.

Dận Chân trầm mặc, trong đôi mắt sâu kín hiện lên tia đau lòng, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Đã khiến nàng lo lắng.”

Bởi vì cách một ngày, Hứa thái y sẽ lén lút đút cho hắn chút giải dược, cho nên Dận Chân không hề thật sự hôn mê vô tri vô giác như mặt ngoài, cho nên mỗi một câu Điềm Nhi nói với hắn, hắn đều có thể nghe thấy. Những lời nói ấm áp chưa hề có ai nói với hắn như thế, làm cho cả người Dận Chân đều bị rung động. Điềm Nhi đã cho hắn thấy “chân tâm”, trên thế giới này, tại nơi hoàng gia băng lãnh vô tình này, cái không nên tồn tại nhất chính là chân tâm.

“Chàng vẫn không hiểu...” Điềm Nhi rưng rưng lắc đầu: “Sở dĩ thiếp tức giận, là giận chàng không biết trân trọng chính mình, là giận chàng biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn dấn vào.” Cho dù đó cũng không phải là bệnh dịch, nhưng thân thể Dận Chân cũng thật sự bị tổn thương giày vò, những thứ đó cũng không phải là giả a. Chỉ vì muốn đạt được suy tính, mà ngay cả thân mình hắn cũng không tiếc, hắn làm như vậy, sao lại không chứng minh được hắn chính là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đây?

Cho dù là hiện tại, cũng vẫn nghĩ cho gia sao? Trong lòng Dận Chân nóng bỏng, nâng tay lau nước mắt trên mặt thê tử, dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: “Được rồi, đều đã qua rồi, gia đã không sao đó thôi.”

Nam nhân này, nam nhân này! Điềm Nhi nhắm chặt mắt, nam nhân quá đáng này!!

Thật rõ ràng, từ ngày đó, hai vợ chồng đã bắt đầu “chiến tranh lạnh”, mặc dù chỉ là đơn phương một mình Điềm Nhi khai chiến.

Nàng không để ý tới Dận Chân, cũng không thèm nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.

Đối với sự giận dỗi của thê tử, thật ra Dận Chân cũng không tức giận, thứ nhất, trong lòng hắn quả thực thấy áy náy với Điềm Nhi; thứ hai, Điềm Nhi ngoại trừ không nói chuyện với hắn ra, nhưng tất cả chăm sóc ăn uống vẫn như thường ngày; thứ ba, trông bộ dạng tức giận của nàng giống như là con tiểu bạch thỏ đem đầu chôn trong đống lông, cho dù là nhe răng nhếch miệng, nhìn cũng thật thú vị.

Một ngày nọ, Điềm Nhi đang ở trong phòng chơi cùng Tám Cân. Dận Chân vén rèm đi vào, nhóc béo lập tức ném cửu liên hoàn* trong tay bẹp bẹp bẹp chạy tới trước người Dận Chân, ngọng nghịu nói: “Nhi tử thỉnh a mã đại an.”

Khóe miệng Dận Chân câu lên ý cười, liếc mắt một cái nhìn Điềm Nhi cách đó không xa, chỉ gần mà nói xa: “Quy củ học cũng không tệ lắm.”

Tiểu tử ngốc Tám Cân kia nghe xong, cho là a mã khen mình, ngực nhỏ thịt thịt không khỏi ưỡn cao hơn. Điềm Nhi bên cạnh thấy vậy, trong lòng thầm mắng: Phản đồ!! Rồi sau đó, bất đắc dĩ đi tới, cúi người nói: “Gia an.”

Dận Chân ừ một tiếng, sau đó ôm lấy con trai béo đang giương mắt trông mong nhìn hắn. Đối với Tám Cân hắn dường như luôn có vô tận kiên nhẫn, cũng chẳng trách con trai béo có a mã liền quên mất ngạch nương.

Ba người đều kéo nhau lên giường hẹp, đột nhiên Dận Chân nói với Điềm Nhi: “Đợi về đến kinh, nên cho Tám Cân học vỡ lòng rồi.”

Điềm Nhi hơi sững người, nhất thời quên mất quyết tâm mình tuyệt đối không nói chuyện với Dận Chân, nhíu mày nói: “Có hơi quá sớm không.”

Theo lệ thường những đứa trẻ ở triều Thanh, phải đến năm tuổi trong nhà mới cho học vỡ lòng.

Dận Chân lại nói: “Sớm cái gì, gia năm tuổi phải đến thư phòng dự thính rồi, nàng chỉ giỏi nuông chiều Tám Cân, nếu tiếp tục như vậy thằng bé sẽ bị nàng chiều thành hư.

***

Chú thích:

Cửu liên hoàn

Chương 45: Hồi kinh

Cái gì!!! Điềm Nhi tức giận muốn méo mũi, hai người họ rốt cuộc ai mới quen nuông chiều con a!

Gương mặt nhỏ của Điềm Nhi nhăn nhó thành độ cong kỳ quái, miệng mấp máy há ra rồi đóng lại, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí dám tranh luận với trượng phu, chỉ có thể oán hận nghiến răng, biểu tình như ‘ta không thèm tranh luận với ngươi, hừ’.

Tiểu quỷ lém lỉnh Tám Cân kia thấy thế vội ôm cổ Dận Chân, a mã dài, a mã ngắn nịnh nọt loạn cả lên.

Điềm Nhi ở bên cạnh thấy thế, càng thêm bốc hỏa.

Những ngày tĩnh dưỡng trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến tháng mười hai, trời nổi lên gió lạnh, hành cung Nhiệt Hà đã bao phủ một mảng tuyết trắng xóa. Trông Dận Chân dường như không có vẻ vội vã quay về Bắc Kinh, mỗi ngày chỉ nhàn nhã chơi đùa cùng Tám Cân.

Những ngày này, đối với tiểu gia hỏa kia mà nói, không thể nghi ngờ là khoái hoạt vô cùng.

Bình thường phụ thân luôn rất bận rộn, nay lại dẫn thằng bé đi chơi, dạy cưỡi ngựa, sẽ ở trong tuyết dùng lồng sắt bắt chim tước cho thằng bé, sẽ ở trên băng dạy nó phóng con quay. Trong Hãn Hải viện mỗi ngày đều truyền đến tiếng thằng bé hô to gọi nhỏ, khiến Điềm Nhi thấy vậy vừa vui mừng vừa chua xót.

“Đã trở lại?” trong vầng sáng vàng của ánh nến, nam nhân nửa nằm trên gối lười biếng hỏi.

Bước chân Điềm Nhi dừng lại, sau một lúc lâu mới hơi không được tự nhiên ừ một tiếng. Kêu Phỉ Thúy bưng nước ấm lên, Điềm Nhi ngồi trên giường gạch, tháo giày, bỏ bàn chân nhỏ của mình vào chậu nước. Thời tiết chuyển lạnh, ngâm chân trong nước nóng sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Ô... chàng làm gì?” Điềm Nhi nhăn mày, vẻ mặt không nguyện mím mím môi.

Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, Dận Chân đã ngồi dậy, đoạn phi thường không khách khí cũng nhét đôi chân to của mình vào trong chậu đồng. Ý đồ xấu xa dùng ngón chân thô lớn kẹp lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, nam nhân vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Gia cũng rửa chân.”

Tên bại hoại này! Hiện tại ngay cả nước rửa chân cũng muốn giành với ta sao? “Vậy chàng rửa đi, ta lấy ra.” Điềm Nhi thở phì phò muốn rút chân mình về.

Ai ngờ cái tên nam nhân đáng ghét kia, lại không lưu tình chút nào, lập tức liền dẫm lên chân nàng, đồng thời oán trách: “Lộn xộn cái gì, văng hết nước ra rồi.”

Điềm Nhi: “...” Cũng vì thái độ này của ngươi, cho nên ta mới có thể giận đến bây giờ a. Nhìn hành vi không hề “hối cải áy náy” của hắn, Điềm Nhi quả thực muốn ngửa mặt lên trời khóc lớn ba tiếng, chẳng lẽ đối với hắn, một câu xin lỗi khó nói vậy sao?

Đương lúc cô nương nào đó còn đang im lặng vấn trời cao, thì chẳng biết lúc nào nam nhân bên cạnh cũng đã từ phía sau, ôm sát nàng vào trong lòng. Phi thường hèn hạ, hắn dùng thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai: “Đã giận đủ chưa.”

Điềm Nhi giãy dụa vài cái, không có kết quả. Cúi đầu, uốn éo người, thở phì phò nói: “Dù sao ta chính là thích chõ mõm vào việc người khác ‘chó mà cố bắt chuột’, không có gì làm đi lo chuyện không đâu, là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, là... Ô ô...” cái miệng nhỏ rầm rì liên tục bị hung hăng chặn lại, nam nhân hôn nàng mãnh liệt.

Đê tiện, thật sự là rất đê tiện, tiểu nhân!!! Cho dù trong lòng phỉ nhổ không thôi với loại hành vi này của hắn, nhưng thân thể lại bất tri bất giác mềm nhũn.

Chậu đồng dưới chân rầm ào~ một cái, nghe như bị đá đổ, nam nhân lấy ưu thế sinh lý trời sanh áp đảo nữ nhân dưới thân.

“Điềm Nhi...” tiếng nỉ non mang theo lửa nhiệt mông lung vang lên bên tai.

Điềm Nhi nghĩ không phải mình đang giận Dận Chân sao? Tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Hay là bởi vì có lẽ mình đã muốn tha thứ cho hắn.

Ngay lúc hắn tự tay ngắt một cành hoa mai, gần như lấy lòng đưa cho nàng; ngay lúc mỗi ngày hắn dẫn Tám Cân đi chơi, hai cha con cùng nhau vui cười ha ha; hay lúc từng buổi tối hắn ôm nàng ngủ.

Mặc dù hắn không nói ra câu ‘thật xin lỗi’, nhưng Điềm Nhi quả thật lại cảm thấy, hắn làm thế là muốn đền bù.

Quên đi!

Điềm Nhi mơ màng mở mắt ra, nhìn nam nhân vội vàng cởi vạt áo nàng, cứ như vậy đi, đối với đường đường Ung thân vương mà nói, loại tư thế cúi mình này cũng đã rất không dễ dàng rồi.

Da thịt kịch liệt ma sát cùng da thịt, nhiệt tình như lửa của hắn, mềm mại như tơ của nàng, quấn lấy nhau thật chặt, như hai sợi dây leo trên vách đá, cho dù một cây trong đó sẽ rơi vào đáy cốc, một cây khác cũng muốn cùng theo sống chết.

Như thế, Điềm Nhi đả khai khúc mắc trong lòng, quan hệ của nàng và Dận Chân liền khôi phục như trước, thậm chí còn thân thiết hơn trước đây.

Một ngày nọ, kinh thành truyền thư tới, là Khang Hy viết cho Dận Chân.

Điềm Nhi nằm trên ngực trượng phu, đọc nhanh như gió, trong thư cũng không nói thêm đại sự gì, chỉ nói, phụ thân nhớ con trai, chờ đợi ngày sớm hồi kinh vân vân.

Một lát sau, Dận Chân thả thư xuống, trầm ngâm nói: “Ngày mai chúng ta sẽ lên đường hồi kinh.”

Điềm Nhi thấy vậy cũng không có gì là không được, ra ngoài lâu như vậy rồi, nàng cũng rất nhớ nhà.

Vì thế, ngày hôm sau, mang theo Tám Cân lòng tràn đầy lưu luyến không thôi, một nhà ba người Ung thân vương lên xe ngựa hồi kinh.

Liên tục đi gần nửa tháng, ngày hôm đó giờ Tuất, Điềm Nhi đang ôm Tám Cân mơ màng gà gật trong xe, bỗng cảm thấy xe ngựa nhoáng ngừng lại, sau đó liền nghe Phỉ Thúy nói: “Chủ tử, đã về đến phủ.” Nghe vậy, Điềm Nhi lập tức thanh tỉnh, cầm áo choàng lông chồn màu xám bạc khoác lên người Tám Cân vẫn còn đang nằm ngáy o..o..., để Phỉ Thúy ôm thằng bé, lại chỉnh trang áo khoác ngắn trên người, rồi mới đứng dậy xuống xe.

Tựa hồ là vì nghênh đón các chủ nhân đã lâu không về, toàn bộ phủ đều được trang hoàng đủ loại lụa đỏ sáng rực, trông rất tưng bừng náo nhiệt. Lý thị, Tống thị đứng ở cổng trong, bộ dạng ngóng trông mòn mỏi. Trong lúc Điềm Nhi giật mình nổi lên một loại cảm giác xa lạ đang còn suy nghĩ miên man, chúng nhân đã rầm rập quỳ thành một mảng, hô to: “Cung nghênh Vương gia hồi phủ, cung nghênh phúc tấn hồi phủ.”

Dận Chân đứng đầu hơi gật đầu nói: “Đều đứng lên cả đi!”

Ngay vào lúc này, chỉ thấy Lý thị một thân kỳ phục gấm đầy sắc hoa, rảo bước chạy tới trước mặt Dận Chân, phù phù lập tức liền quỳ trên mặt đất, đau thương khóc không thành lời: “Gia, từ lúc thiếp thân hay tin ngài bị nhiễm bệnh ở Mộc Lan, lòng này đau đớn khủng khiếp như bị thiên đao vạn quả, hận không thể lập tức chạy như bay đến bên ngài chăm sóc, hầu hạ ngài. Nay thấy ngài đã bình an vô sự trở lại, lòng này, trái tim này mới xem như là an định lại...” Lý thị khóc rất chi là tình ý miên man, rất chi là tình thâm ý thiết, Điềm Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà trừng trộ mắt nhìn nàng ta, một cỗ uất khí xông thẳng lên cổ họng, không tự chủ mà nôn khan.

Dận Chân lười xem Lý thị đang bấu víu bên chân hắn, xoay người nhìn Điềm Nhi nói: “Làm sao vậy?”

Còn làm sao nữa, buồn nôn chứ sao! Điềm Nhi trong lòng oán thầm, trên mặt cũng rất là “hiền huệ” nói: “Đã để gia lo lắng, có thể là ngồi xe ngựa lâu quá, nên hơi choáng đầu thôi ạ.”

Đối với tính khí “hẹp hòi” của thê tử, Dận Chân rất hiểu rõ ràng, lập tức cũng không nói toạc ra, chỉ nhíu mày nói với Lý thị: “Được rồi, tâm ý của ngươi gia đã biết, ở bên ngoài khóc lóc để người khác thấy còn ra thể thống gì, còn không mau thu nước mắt đi.”

Lý thị thân mình cứng đờ, theo lời đứng lên, nâng đôi mắt phủ đầy lệ, hơi nhún người nói với Điềm Nhi bên cạnh: “Ti thiếp vượt quá quy củ, xin phúc tấn hiểu cho một mảnh tình không kiềm nén nổi mà chớ trách tội.”

Điềm Nhi thấy mình càng muốn ói.

Vẫn luôn đảm đương bức tường cỏ, lúc này Tống thị dứt khoát lấy cớ nói: “Gia và phúc tấn một đường phong trần, lúc này sợ cũng đã mệt mỏi, trong phòng đã chuẩn bị bàn tiệc, vẫn nên đi vào rồi nói sau!”

Dận Chân nhìn nàng một cái, gật gật đầu, lập tức dẫn đầu đi thẳng vào trong phủ. Vào nhà chính, tắm rửa qua loa, đợi qua khỏi giờ Tuất, mọi người mới ngồi vào bàn tiệc. Lúc này đám hạ nhân đã sớm dọn rượu và thức ăn lên cái bàn tròn khắc hoa, Dận Chân tùy ý nói vài câu xã giao liền khai tiệc.

Không biết thật sự là do đi đường mệt nhọc, hay là nhìn thấy người không muốn thấy, ngược lại lúc này Điềm Nhi không có một chút khẩu vị, ngay cả thần sắc cũng ủ rũ chán nản.

Lý thị ngồi đối diện lại rất có tinh thần, trong mắt đượm ý cười, giữa chân mày phủ ý kiều, liên tiếp nghiêng mắt phóng tới trên người Dận Chân.

Điềm Nhi nhìn mà ngán ngấy muốn chết, nén cơn buồn nôn, vội vã ăn xong bữa cơm này, Dận Chân một mình đến thư phòng, Điềm Nhi liền về tới Gia Hòa viện.

“Nô tỳ / nô tài thỉnh an chủ tử, chủ tử vạn phúc kim an.” San Hô cùng Tiểu Hỉ Tử và cả Bích Hà, Yến Thảo, cùng với Lưu Bảo Trụ gia, Triệu Bảo Cương gia ở phòng bếp lớn cũng đều quỳ trên mặt đất, vui mừng đầy tràn dập đầu với Điềm Nhi.

Mãi đến lúc này, trên mặt Điềm Nhi mới xem như có chút tươi cười: “Mau đứng lên, trời lạnh thế này còn chờ ở đó làm gì, còn không mau đi vào.”

Mọi người nghe xong đều đều hi hi ha ha cười toe toét. Vào buồng trong, thoát áo choàng trên người, ngồi trên giường gạch ấm áp, Điềm Nhi chỉ để lại San Hô, hai chủ tớ người trò chuyện thân mật.

“Chủ tử gầy đi!” Nhìn bộ dạng của Điềm Nhi, nước mắt San Hô nhịn đã lâu, lập tức liền chảy ra.

Điềm Nhi thấy vậy cũng khó chịu trong lòng, San Hô khác hẳn với những người khác, nàng ta là thật tâm thật ý đau lòng cho mình. “Được rồi, San Hô đừng khóc.” Điềm Nhi kéo tay nàng, cố giả vờ không sao nói: “Ngươi nhìn ta xem, không phải bây giờ đã êm đẹp trở về đó thôi! Mau thu nước mắt đi, bằng không để cho Thịnh thị vệ người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng ta ăn hiếp ngươi đấy!”

“Chủ tử nói bậy bạ gì đó!” San Hô bị trêu đỏ cả mặt, sau lại thở dài: “Sớm biết chủ tử sẽ gặp kiếp nạn đó, ban đầu có nói gì, nô tỳ cũng phải theo đi cho bằng được.”

Bởi vì hôn sự đã định, Điềm Nhi liền đặc biệt để nàng ở nhà, nhân cơ hội tốt này, để cho nàng có thời gian may đồ cưới.

Điềm Nhi lại khuyên giải một hồi, San Hô nghe xong mới không còn canh cánh trong lòng nữa.

“Đúng rồi, những ngày ta và gia không có nhà, trong phủ không xảy ra chuyện gì chứ!”

San Hô cười nói: “Trong phủ vẫn bình thường, thật ra Lý trắc phúc tấn ở đông tiểu viện có làm lộng vài lần, bất quá đều bị Đại ma ma đánh bại hết.” Trong lời nói không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

Chương 46: Mang thai (1)

“Con gái của ta a!” Thấy khuê nữ tựa cửa đứng trông từ xa, Nữu Hỗ Lộc phu nhân lập tức liền ôm chặt vào lòng, gào khóc nói.

Điềm Nhi bị chôn trong bầu ngực ‘sóng lớn cuộn trào’, cố sức giãy dụa vài cái. San Hô và Phỉ Thúy đứng bên nhìn thấy quả muốn bật cười, thầm nghĩ, đã bao nhiêu năm rồi, ấy mà lúc thấy tiểu thư phu nhân vẫn không bỏ được câu này.

Thật vất vả, hai mẹ con kích động này mới đi vào buồng trong. Mẹ Điềm Nhi gắt gao lôi kéo bàn tay nhỏ bé của khuê nữ, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống. “Con gái của ta đã chịu tội, chịu tội a!”

Điềm Nhi thấy thế vội nũng nịu quấn lại, cười hì hì nói: “Chỗ nào a, ngạch nương nhìn xem, không phải con vẫn thật tốt đấy thôi!”

Từ lúc tin tức Ung thân vương bị nhiễm dịch bệnh truyền về kinh thành, tim của mẹ Điềm Nhi liền như treo giữa không trung, đặc biệt khi biết khuê nữ mình chủ động xin đi hầu hạ chăm bệnh, thì lòng bà càng nóng như lửa đốt.

“Con đứa không có lương tâm này.” Mẹ Điềm Nhi tức giận chọc chọc trán nữ nhi: “Lúc ấy sao con không nghĩ tới mình còn có cha mẹ chứ, thật sự là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi mà.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .